Hôm nay lang thang ở Nguyễn Huệ thấy mấy cái chân máy chụp hình khá đẹp. Những chân máy này mà gắn vào máy chụp hình thì hoành tráng phết, vững chắc chụp đủ các góc độ không phải tìm chổ đặt máy gì cả.
Thấy chân máy chụp hình mới nhớ lại thời gian tôi ở Nhật. Tôi cũng được em Thắng cho một cái chân máy chụp hình như thế nhưng nhỏ hơn. Lúc đó mình khái lắm, vì có nó mình có thể đặt máy lên cân đong đo đếm để có được những khung ảnh đẹp. Lúc đó mọi việc thấy bình thường, giờ về VN rồi mới thấy rằng những lúc như vậy cũng thật thú vị đấy chứ. Một cậu nhóc cũng như mình thôi, đi học xa nha, giúp đỡ mọi người một cách vô tư, nhiệt tình mà mình sẽ khó gặp như ở VN.
Ngày đó, mọi người còn tổ chức đi Cung điện hoàng gia vào dịp ngày sinh của Nhật hoàng, đi xem lá đỏ và đi trượt tuyết nữa. Rất tiếc là chuyến trượt tuyết thì lại không tham gia rồi. Mà cũng vui, ở Tokyo rộng như thế nhưng hễ cứ kéo nhau đi khu vực mua sắm hàng điện tử Akihabara lớn nhất ở Tokyo thì lại gặp thêm một vài nhóm người Việt nữa, lại thăm hỏi nhau cũng vui cung quý lắm.
Có như thế chúng ta mới thấy được rằng: đi một ngày đàng học một tràng khôn. Có đi, có tiếp cận những môi trường mới chúng ta mới thấy quý những cái mà mình đang có hiện tại và tiếp sức cho tương lai ngày mai.