Em chưa từng nói với anh rằng em yêu màu hồng, chỉ vì màu yêu thích của anh là màu trắng và đen. Em chưa từng nói với anh rằng em không thích nghe loại nhạc mà anh đang nghe cũng bởi vì đó là loại nhạc mà anh mê nhất. Em đã cố nghe để rồi cuối cùng thấy nó hay, ngày nào không nghe em lại thấy thiếu vắng. Em chưa từng nói với anh rằng em rất ghét mỗi khi anh nói "tùy em" những khi nhìn vào cái nheo mắt của anh, thay vì nhăn mặt thì em lại phì cười. Em chưa từng nói với anh rằng những ngày Sài Gòn trở lạnh như thế này nhớ anh quá chừng và ước được ủ ấm bàn tay em trong đôi tay ấm áp của anh như mọi khi. Hình như em cũng chưa nói với anh rằng em thích biển thì phải, mặc dù anh vẫn bảo rằng, anh yêu biển vô cùng. Anh còn nói, một ngày nào đó anh muốn về quê em, nơi ấu biển luôn hoang dại và dạt dào. Nơi ấy, chỉ có biển, anh và em....
Em cũng chưa từng nói với anh rằng em rất sợ sấm sét, những lúc trời mưa em thường trốn vào trong chăn, gọi điện cho anh để được anh vỗ về. Em chưa nói anh nhỉ, nên chưa bao giờ anh hiểu tại sao em luôn gọi anh mỗi khi trời mưa.
Em luôn thích cái cách anh nheo mắt tinh nghịch nhìn em mỗi khi muốn trêu em điều gì đó. Thích cái cách anh vuốt tóc em rồi bảo, tóc em ... đẹp và mượt hơn tóc anh. Thích những lúc anh nhìn em thật lâu, thật dịu dàng rồi phán "Mắt em nỏ xíu, anh chẳng thấy anh trong đó". Em cũng chưa nói với anh rằng những ngày anh mê man trong bệnh viện, em đã đến, lặng lẽ ngồi bên anh và nói ới anh tất cả những gì anh cần nói, những gì em muốn nói và anh muốn nghe. Bàn tay em đa lau hộ anh nhưng giọt nước mắt lặng rơi trong vô thức. Bàn tay em bé nhỏ không đủ ấm, có làm anh khó chịu không? Phải chi trong ngôn ngữ không có hai chữ "giá như" anh nhỉ, để em không bao giờ cảm thấy hối tiếc bởi những điều em chưa nói được với anh. Để một ngày hoa cúc em không khóc nhiều như thế, ở nơi nào đó anh có được hạnh phúc không?
Ước gì anh nghe được em lúc này khi em muốn nói rằng: Em yêu anh dẫu là quá muộn.
(Thế giới Phụ Nữ)
No comments:
Post a Comment